[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 22
Ngoại truyện 22: Trần Chấp mang thai đến tháng thứ tư, hội chứng thai nghén của Liễm Vụ
Đến lúc này Trần Liễm Vụ nào dám mạnh miệng với Trần Chấp, Trần Chấp nói gì y cũng chỉ cúi đầu nghe dạy. Chỉ là lần này, y vừa chậm rãi xoa bụng cho Trần Chấp, vừa ôm lấy hắn, áp đầu lên vai hắn thì thầm: "Chẩm Nhi, tại sao mang thai lại khổ sở thế này..."
Qua những ngày đông giá rét, tiết trời ngày một ấm dần, cái thai của Trần Chấp cũng theo ngày tháng mà ổn định, thoắt cái đã đến lúc có thể chung đụng giường chiếu, Trần Liễm Vụ lại hoàn toàn chẳng còn tâm tư gì.
Trần Liễm Vụ nhìn Trần Chấp ngồi trên giường nôn khan, ánh mắt y tràn đầy cay đắng.
Đã là độ xuân về hoa nở, nhưng chiếc áo lông dày hắn khoác lên từ khi mang thai vẫn chưa hề được cởi xuống, thân thể được áo lông bao bọc lại hao gầy đi như băng tuyết tan khi xuân về, gò má vì nôn ói mà mệt mỏi tựa vào vành lông cáo, vẻ uy nghi quyền quý ngày trước giờ đây hóa mỏng manh, gương mặt trắng bệch hơn cả tuyết.
Bữa trưa vừa dùng ban nãy hắn đã nôn ra sạch cả, thang thuốc đưa lên sau đó để ổn định tỳ vị hắn cũng ói ra không còn giọt nào, giờ đây chẳng còn gì để nôn ra nữa, nhưng vẫn cứ buồn nôn không dứt, tay nắm chặt lấy cái chậu vàng do cung nhân hầu hạ không buông.
"Trần Quân..." Tiểu cung nữ tay bưng khay thức ăn bước vào điện, vừa cất tiếng đã nhìn thấy cảnh bừa bộn bên giường, nên dù gọi Trần Quân nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía Bệ hạ đang ngồi lặng im một bên, chờ y định đoạt.
Trên khay là một bát thuốc nóng hổi bốc khói, chẳng biết là thuốc an thai dưỡng bụng hay là thuốc an thần.
Trần Liễm Vụ im lặng nhìn, chỉ thấy lòng dạ quặn đau, y phất tay, khẽ nói: "Mang đi, mang hết đi."
"Không uống nữa, chúng ta không uống nữa." Y bước đến gần giường, đỡ Trần Chấp vốn chẳng còn sức ngồi vững cũng vào lòng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay cách lớp áo lông chồn dày vẫn sờ thấy xương vai gầy guộc của hắn.
Trần Liễm Vụ nào chỉ đau lòng, quả thực là tim cũng như bị cắt xé. Y hầu hạ Trần Chấp súc miệng, lau nhẹ khóe môi cho hắn, nhìn hắn không chớp mắt mà thì thầm: "Sau này ăn không vô thì không ăn nữa..."
Trần Chấp ngước mắt nhìn y một cái.
Trong thai kỳ chẳng hiểu sao khẩu vị lại thế này, dường như việc dùng bữa chẳng khác nào chịu cực hình. Tính tình của Trần Chấp vốn không ham ép buộc bản thân, nhưng hắn biết mấy tháng nay, chuyện ăn uống mỗi ngày của mình đã thành tâm bệnh của Trần Liễm Vụ. Hôm nay trên bàn ăn Trần Chấp không muốn y quá lo lắng, cố ý ăn nhiều hơn, kết quả là nôn còn dữ hơn mọi lần, gần như muốn nôn cả mật xanh mật vàng ra mới thôi.
Trần Liễm Vụ cương quyết không cho hắn ăn uống gì nữa, đến cả Thạch Xuân Đài đích thân bưng thuốc tới cũng bị y đuổi ra ngoài.
"Đợi khi nào khẩu vị của ngươi dễ chịu trở lại, chúng ta hẵng dùng dược thiện," Trần Liễm Vụ khẽ dỗ dành, đỡ lấy người hắn, xoa bụng giúp hắn, giọng điệu vốn dịu dàng vô cùng, đến nửa câu sau lại ngầm mang theo hơi lạnh, "Thứ nghiệt chướng trong bụng này nhịn vài bữa cũng không sao, chết đói càng tốt."
Từng câu từng chữ được Trần Liễm Vụ thầm thì, nhưng Trần Chấp nghe thấy hết, liếc nhìn y đầy ẩn ý.
Đợi cung nhân trong điện lui hết ra ngoài, Trần Chấp dựa vào lòng y lên tiếng: "Vừa rồi ngươi nói cái gì thế hả, lại còn nói trước mặt đám hạ nhân trong điện."
Hắn yếu đến nỗi dạy bảo y cũng chẳng còn hơi sức, dường như lúc này nổi giận cũng là chuyện hao tổn tinh thần.
Chuyện Trần Chấp mang thai bây giờ là chuyện đóng cửa bảo nhau, chỉ tin dùng một số hạ nhân hiểu chuyện, bên ngoài tuyệt không hé lộ nửa lời, khắp triều đình cung điện không ai nghe thấy phong thanh. Dù biết người trong Phổ Tai cung này tất nhiên sẽ kín miệng, Trần Chấp vẫn kiêng dè cái miệng không biết điểm dừng của Trần Liễm Vụ, hắn cũng không hiểu sao một người cha lại có thể nói ra những lời như vậy.
Đến lúc này Trần Liễm Vụ nào dám mạnh miệng với Trần Chấp, Trần Chấp nói gì y cũng chỉ cúi đầu nghe dạy. Chỉ là lần này, y vừa chậm rãi xoa bụng cho Trần Chấp, vừa ôm lấy hắn, áp đầu lên vai hắn thì thầm: "Chẩm Nhi, tại sao mang thai lại khổ sở thế này..."
Lồng ngực Trần Chấp khẽ động, tựa như cười một tiếng, xem y như đứa trẻ không hiểu sự đời, nói: "Đồ ngốc này, mang thai vốn dĩ là khổ sở mà."
Trần Liễm Vụ thật sự không hiểu, y nghĩ nếu sớm biết thế này, lúc đó y đã không nghĩ ra cái chủ ý tệ hại đó.
Lúc đó làm ầm lên đòi Trần Chấp mang thai là muốn mượn đứa trẻ giữ hắn lại, nhưng giờ đứa trẻ này lại gần như lấy đi nửa cái mạng của Trần Chấp.
Trần Liễm Vụ ôm Trần Chấp, tay đặt lên bụng hắn, nơi đó đã hơi nhô lên rồi, thai nhi mới bốn tháng, Thạch Xuân Đài còn nói đứa trẻ này lớn nhanh hơn người thường.
Bốn tháng nay dù Trần Chấp ăn một miếng cũng phải nôn ra nửa miếng, Trần Liễm Vụ sờ độ cong của phần bụng, thầm nghĩ đứa trẻ này đúng là chẳng bạc đãi bản thân chút nào.
Có phải chút đồ ăn ít ỏi mà Trần Chấp cố gắng nuốt vào mỗi ngày đều bị nghiệt chướng trong bụng này cướp đi hết rồi không?
"Đã lựa chọn làm con của người, tại sao còn phải dày vò phụ thân của mình như thế...?" Giọng y lộ vẻ vô thần, trong mắt cũng đầy trống rỗng lạnh lẽo, như thể y đang thực sự hỏi cái thứ trong bụng kia.
Trần Chấp ngẩn người, nghe y khe khẽ nói thế, như đang ngây dại, hết lần này đến lần khác nói chuyện với bụng mình, chẳng qua chỉ là lặp đi lặp lại câu hỏi kia, khẽ khàng hỏi mãi tại sao.
Trần Chấp hiểu rõ tính tình của Trần Liễm Vụ, vừa cố chấp vừa ngang ngược, đừng mong trong đầu y có cái gọi là phụ tử luân thường. Để y ngày nào cũng nhìn mình mang thai khổ sở thế này, vốn không phát điên cũng bị kích động thành điên mất.
"Vụ Nhi, được rồi," Trần Chấp dỗ y, kéo y ra khỏi ngõ cụt này, "Nào có nghiêm trọng đến thế, chẳng qua là ăn uống không tốt thôi, kiếp trước bệnh tật tai ương ta đã trải qua bao nhiêu rồi, chút bệnh vặt này có đáng là gì."
Trần Chấp lại khuyên thêm mấy câu như vậy, muốn khai thông cho y, đừng để đứa trẻ này còn chưa thấy ánh mặt trời đã kết thù với phụ hoàng của mình.
Bây giờ Trần Chấp nói gì Trần Liễm Vụ cũng nghe, thái độ thuận theo vô cùng, nghe vậy lập tức hoàn hồn, ngậm miệng không nói gì nữa cả.
Thế nhưng trong lúc vô tình, Trần Chấp nhìn thấy Trần Liễm Vụ lại liếc về phía bụng dưới của mình một cái, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua cũng khiến Trần Chấp kinh hãi.
Ánh mắt đó rõ ràng là căm ghét.
Ngoại truyện 21 - Mục lục - Ngoại truyện 23
Nhận xét
Đăng nhận xét