[EDIT] TRỞ THÀNH SỦNG PHI - Ngoại truyện 32

Ngoại truyện 32: Hóa ra phụ hoàng của ta còn chưa cai sữa

Trần Chấp khựng lại, đặt tấu chương xuống, nhướng mày nhìn con gái, "... Ai dạy con vậy? Ai nói con tên Ngốc Ngốc?"

"Phụ hoàng, phụ hoàng lúc nào cũng gọi con như vậy," Trần Lâm Giản nhìn cha mình, rồi giơ ngón tay chỉ vào chính mình, làm động tác cho hắn xem, "Ngốc Ngốc."

Ngày hôm đó Thôi Hoài Cảnh từ trong cung ra về, nằm liệt giường ba ngày.

Hiện giờ việc bệ hạ muốn lập trữ quân là nữ khiến cả triều gấp gáp như lửa đốt, vừa thấy thừa tướng đứng đầu ngọn sóng lại ngã bệnh, liền lũ lượt kéo đến cửa phủ nhà họ Thôi đứng chờ, nhưng bất luận thăm dò thế nào cũng không dò hỏi được chút tin tức gì, cũng không biết là bệnh thật hay giả bệnh.

"Hình như không có bệnh gì... Nhưng lão gia cứ nằm trong phòng ba ngày, không dậy cũng không ra ngoài," Đối với bất kỳ ai hỏi thăm, Thôi Hộc đều kín miệng không nói, chỉ khi đối mặt với hai vị quân chủ mới thận trọng nói ra sự thật, "Thần thấy hình như là đang vắt óc suy nghĩ gì đó, nhưng rốt cuộc là suy nghĩ gì, người nhà chúng thần cũng không ai biết... Bệ hạ và Trần Quân có biết không?"

Thôi Hộc khó nén tò mò dò hỏi, nhìn Trần Quân đang ngồi bên cạnh, lại nhìn Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, kết quả chỉ có tiểu công chúa đang ngồi trên vai Trần Liễm Vụ là đáp lại cậu ta, hướng về phía cậu ta khoa tay múa chân cười.

Trần Lâm Giản đã biết bò, mỗi ngày đều coi thân thể phụ hoàng mình như cây mà trèo, không biết sẽ chui ra từ chỗ nào.

"Bệ hạ, mang theo hai hộp điểm tâm cùng Thôi tiểu tướng quân đi xem sao." Trần Chấp lên tiếng ở bên cạnh, cách đối đãi đặc biệt của hắn với Thôi gia luôn là mang theo hai hộp điểm tâm, bảo Hoàng đế đích thân đi xem, "Xem xem Thôi lão nếu không có việc gì, thì bảo ông ấy đừng giả bệnh nữa, ngày mai trở về thượng triều."

Trần Lâm Giản nhìn nghe không chớp mắt, sau đó đạp chân sau thuần thục bò xuống từ bờ vai rộng kia, men theo cánh tay bò vào trong lòng ngực, không một tiếng động mà ngồi yên.

Nó cũng muốn đi.

"Thôi tướng quân, có phải phu nhân của ngươi cũng sắp sinh rồi không?" Trần Liễm Vụ dựa vào long ỷ hỏi xuống.

Thôi Hộc nói phải. Mấy năm trước nhà họ Thôi suy tàn không có mối mai tốt, cho nên hôn sự của cậu ta vẫn luôn bị trì hoãn, nhưng sông có khúc người có lúc, sau khi Khương đảng ngã đài, Thôi Hộc long trọng nghênh thú chính thê, xem ra sắp được làm cha rồi.

Ngày Thôi Hộc cưới vợ Trần Liễm Vụ cũng đốt pháo cả một đêm ở hậu viện Phổ Tai cung, chuyện là vậy đấy.

"Được rồi, vậy thì mang ngươi đi xem," Trần Liễm Vụ cầm món đồ chơi nhỏ trong tay ngắm nghía, rồi nói với nó, "Lần đầu tiên ngươi phải thể hiện tốt cho ta, nếu không sau này đừng trách ta không tìm bạn cho ngươi chơi cùng."

*****

Thôi gia đột nhiên không nhúng tay vào việc phản đối lập công chúa làm trữ nữa , không chỉ như vậy, khi Trần Lâm Giản tròn một tuổi, Thôi Hoài Cảnh không tặng vàng không tặng bạc, lại tặng một nghiên mực gia truyền của Thôi gia.

Các đại thần như rắn mất đầu không có chủ ý gì, không ai biết sao Thôi gia lại làm vậy.

Kỳ thật không chỉ người ngoài hoang mang, người nhà Thôi gia cũng không hiểu ra sao, trong một lần đang làm tiệc gia đình thì trưởng tử Thôi gia lại nhắc tới, nói cha sao có thể thật sự để Đại Trần lập nữ trữ chứ?

Khi đó Thôi Hoài Cảnh đã uống say rồi, mặt đỏ bừng mà quát lên: "Bất kể là nam hay nữ, đó là dòng máu từ trong bụng Thái Tổ gia chui ra, cả Đại Trần ai dám cưỡi lên đầu nàng làm hoàng đế chứ?"

Cả bàn tiệc nhà họ Thôi đều vâng dạ, song vẫn coi đây là lời nói hồ đồ không hơn không kém.

*****

Lần đầu tiên Trần Chấp ý thức được mình nên dạy dỗ con cái cho tốt là vào lúc Trần Lâm Giản gần hai tuổi:

Khi đó Trần Lâm Giản đã có thể nói được những câu hoàn chỉnh rồi, thông minh hơn con nhà người ta, ai gặp nó cũng kinh ngạc. Trần Lâm Giản thích nhìn thấy sự kinh ngạc của bọn họ nên càng ưa nói chuyện hơn, mỗi ngày từ lúc mở mắt đến lúc nhắm mắt đều nói.

Mà lúc đó Trần Chấp chỉ đóng vai một người cha hờ, để Trần Liễm Vụ ôm con đi ra đi vào hàng ngày, bản thân có thời gian rảnh mới dỗ dành một lát.

Hôm đó không phải lúc Trần Chấp muốn dỗ con, hắn đang xem tấu chương trước án, còn Trần Lâm Giản chờ được dỗ dành đã sốt ruột lắm rồi, như con bướm nhỏ vây quanh hắn gọi cha.

"Con ngoan, đợi cha xem xong tấu chương sẽ dẫn con đi chơi, chơi cả buổi chiều nhé." Trần Chấp không ngẩng đầu lên, song vẫn ôn tồn dỗ dành.

Trần Lâm Giản dừng lại, sau đó chậm rãi vòng quanh cha mình thêm nửa vòng, mở to mắt quan sát hắn, "Cha không gạt Ngốc Ngốc (Bổn Bổn) chứ?"

Trần Chấp khựng lại, đặt tấu chương xuống, nhướng mày nhìn con gái, "... Ai dạy con vậy? Ai nói con tên Ngốc Ngốc?"

"Phụ hoàng, phụ hoàng lúc nào cũng gọi con như vậy," Trần Lâm Giản nhìn cha mình, rồi giơ ngón tay chỉ vào chính mình, làm động tác cho hắn xem, "Ngốc Ngốc."

Trần Chấp hít sâu một hơi, nhấc bổng con gái tay chân bé nhỏ lên ôm vào lòng, "Tên con không phải là Ngốc Ngốc — sau này ít chơi với phụ hoàng con thôi, tối nay ngủ với cha."

"Cha không ngủ với phụ hoàng sao?" Trần Lâm Giản ngẩng đầu nhìn hắn, cố ý quay lưng lại với hắn rồi ngửa đầu ra sau làm trò, mũi mắt đều lộn ngược, trông rất buồn cười.

Trần Chấp nhìn con như vậy, cảm thấy con bé đã lớn hơn một chút, nửa dưới khuôn mặt giống y mình, "Không ngủ với hắn nữa, phụ hoàng con phải cai sữa."

Trần Chấp chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng cũng là thật.

Trần Lâm Giản thấy buồn cười, xoay người lại cười khanh khách, đối diện với cha mình mà khoe khoang, "Ngốc Ngốc đã cai sữa rồi, phụ hoàng còn chưa cai sữa!"

"Ừ, phụ hoàng mới là Ngốc Ngốc." Trần Chấp vòng tay ôm Trần Lâm Giản, dạy con như vậy.

Chuyện này Trần Lâm Giản thấy rất buồn cười, nên nhớ rất lâu.

Khi đó nó đã có thể theo Trần Liễm Vụ đi thượng triều, nó lớn lên thì ngủ ít hơn, nhưng lúc còn thức thì thích khóc, đứa trẻ đã quen được Trần Liễm Vụ ôm theo hễ mở mắt không thấy người là sẽ làm ầm ĩ, thế là Trần Liễm Vụ đành mang theo nó bên mình từ sáng đến tối, thượng triều cũng dắt theo.

Lúc đó Trần Lâm Giản đang gối đầu lên cánh tay phụ hoàng nghe chính sự, Trần Liễm Vụ đang nói chuyện chính sự với các đại thần bên dưới, trong Triệu Quyền điện toàn là tiếng vang vọng uy nghiêm, nhưng Trần Lâm Giản đột nhiên nhớ tới chuyện kia.

Nó chớp chớp mắt nhìn Trần Liễm Vụ, trong lòng nghĩ thì ra một người lớn đến như vậy rồi mà buổi tối còn khóc đòi sữa.

"Phụt" một tiếng, Trần Lâm Giản cười phụt cả một bọng nước miếng lớn, vỡ trên má Trần Liễm Vụ, "Ngốc Ngốc!"

Điện Triệu Quyền im lặng, văn võ bá quan đều ngơ ngác.

Trần Liễm Vụ im lặng lau mặt, cẩn thận nhét Trần Lâm Giản còn nhỏ vào tay áo long bào.

Buổi triều hôm đó Trần Lâm Giản bị bắt chống mông nằm sấp trong tay áo nghe cho xong.

Trong lúc Trần Lâm Giản kháng nghị bị ba mình bịt miệng qua lớp áo, nó bĩu môi chổng mông thầm oán giận:

Sức lớn như vậy mà làm được gì chứ, thậm chí còn chưa cai sữa nữa cơ. 

Ngoại truyện 31 Mục lục - Ngoại truyện 33


Nhận xét

Want some tea? 😈😈😈

Follow Quỷ để cập nhật ở đây nha :3